Cuộc sống vội vã chạy theo những điều mới mẻ, tình cờ tôi đọc được một câu rằng “Có khi nào bạn ngồi lại thành thật với chính mình, ngẫm nghĩ xem những gì ngày xưa ta từng say đắm, giờ còn lại gì?”
Không phải người tài giỏi, không giải người có cảm xúc tốt, cũng không phải người nhìn xa trông rộng, mỗi ngày trở về nhà, tôi chạy trên con đường nhìn hàng cây xanh cùng ánh hoàng hôn le lói lúc này tôi đối diện với chính mình “Mình đã từng là người như thế nào? Đây có phải phiên bản mình từng ao ước?” Thật may, hỷ nộ ái ố ngoài kia nhắm vào mình thì tôi vẫn có thể tự vỗ về, lắng nghe chính bản thân mình sau bộn bề cuộc sống.
Trong một đoạn nào đó của cuộc đời chắc chắn sẽ có lúc bạn nghĩ về chính mình. Giấu giếm, nói dối, im lặng với thế giới cũng được nhưng vào một thời khắc nào đó tôi mong bạn có thể thành thật với chính bản thân mình, tôn trọng cảm xúc, suy nghĩ của mình.
Nếu được hãy dành cho mình một góc nào đó, nơi mà bạn không phải gồng mình, nơi cho phép bạn là bạn mà không phải vì một ai khác. Cảm nhận hơi thở, nhịp tim đang vì sự sống bên trong chính mình.
Nhân sinh rộng lớn, dù ai đi nữa hãy cho phép bạn trở thành một đứa trẻ được bảo bọc bởi những cảm xúc vốn có của mình và cả việc chấp nhận mình.
“Chúng ta từng háo hức trước những sóng gió của số phận và cuối cùng nhận ra vẻ đẹp nhất trên đời thực ra chính là sự bình lặng, êm ả của lòng người. Chúng ta từng mong chờ sự chấp thuận của thế giới bên ngoài, cuối cùng nhận ra rằng thế giới là của riêng chúng ta và không liên quan gì đến người khác.” _ Hữu duyên.
Cảm, Ngày thu tháng tám viết tại phố thị Sài Gòn, âm nhạc Phật Pháp hướng vào tâm, đôi khi chậm lại không bởi sự lười biếng, mà chậm lại để lắng nghe chính mình.