Giữa Sài Gòn hoa lệ và vội theo một cách riêng của những năm trước giải phóng, bên cạnh những loại xe bốn bánh sang trọng, bóng loáng được nhập từ nước ngoài thì những chiếc xe xích lô truyền thống “bon chen” giữa đường phố tấp nập lại nổi bật hơn hết.
NHỚ VỀ NHỮNG CHIẾC XÍCH LÔ TRÊN ĐƯỜNG PHỐ SÀI GÒN
Sài Gòn của những năm trước giải phóng, người ta thường nghe đến hai từ “Xích lô”, nhưng ít ai biết được chúng có nguồn gốc từ tên gọi “Cyclo” bởi Coupeaud – một người Pháp sáng chế vào năm 1939, với ý tưởng được lấy từ xe kéo của thế kỷ 18.
Nhớ những ngày trên đường phố Sài Gòn, có thể dễ dàng bắt gặp những “con xe” xích lô 3 bánh đang chở khách. Xe xích lô tuy bình dân nhưng xe nào cũng có mui được phủ vải dày để che nắng, tiện lợi không kém gì xe taxi lúc bấy giờ.
Xích lô có 2 bánh trước và 1 bánh sau, tổng thể tạo nên một kết cấu vô cùng chắc chắn, vừa giúp người lái tiết kiệm sức và đảm bảo được tốc độ và vừa tạo cảm giác yên tâm cho người ngồi trước.
Ở những góc đường trong trung tâm Sài Gòn như đường Tự Do, góc công viên Tao Đàn hay trước Thảo Cầm Viên đều thấy hình bóng của xe xích lô dưới những tán cây chờ khách đến. Một hình ảnh bình dị, không cầu kỳ cứ thế mà đi vào ký ức của mỗi người dân Sài Gòn.
Nghề đạp xích lô còn không chỉ trở thành một hình ảnh gần gũi, gắn bó với người dân sinh sống tại Sài Gòn mà còn là cái nghề mưu sinh của người lao động tại phố thị xa hoa này.
NHÌN LẠI NHỮNG CHIẾC XÍCH LÔ THÂN THUỘC NGÀY NÀO
Những chiếc xích lô cứ thế mà hiện hữu trên những con đường lịch sử của Sài Gòn, cứ như vậy mà xích lô trở thành một khoảnh khắc, một kỷ niệm đẹp trong lòng của mỗi người sinh sống tại Sài Gòn lúc bấy giờ. Cùng Đỡ Buồn hoài niệm về một thời của xích lô qua những hình ảnh dưới đây nhé!
Sáng sớm nhìn ra một góc đường của Sài Gòn đều bắt gặp được vài ba chiếc xích lô đậu thành hàng, một hình ảnh bình dị, không cầu kỳ. Những ngày giáp tết, lượng xích lô càng đông hơn, dần dần mà trở thành một phần không thể thiếu trong văn hóa của người Sài Gòn.
Ngày đó, vài chiếc xích lô còn có thêm chuông, cứ thấy khách đứng đợi từ xa là người lái rung chuông để bắt khách. Cũng vì tiếng chuông đó, mà mấy đứa nhỏ cười tít mắt, cứ thích được ngồi trên xe xích lô có chuông, có đứa còn đòi được rung chuông cho bằng được.
Ngoài xích lô truyền thống, Sài Gòn của năm 1971 còn có thêm xích lô máy, tiết kiệm được thời gian của khách đi đường và sức của người lái.
Ngày ấy, ngoài xe lam, thì xích lô chính là phương tiện đi lại chính của người dân Sài Gòn. Trải qua từng ấy năm phát triển, xích lô bây giờ dần đi vào hồi ức của mỗi người, cái quá khứ tuy vất vả nhiều người muốn quên nhưng đâu đó vẫn có người luôn nhớ đến. Bởi những hình ảnh này, ở một thời điểm nào đó lại vô cùng quen thuộc, mộc mạc, gần gũi từ những người lao động bình thường đến những tầng lớp quý tộc, người giàu có của “hòn ngọc Viễn Đông”.