Không biết ở đây có ai biết mùi tuổi thơ không? Có thể tuổi thơ của bạn đã qua 20 năm, 10 năm hoặc bạn chẳng còn nhớ như thế nào là gọi là một tuổi thơ. Có lẽ thời gian quá vô tình hay do cuộc sống quá vội vã mà bản thân dần quên đi những điều ban đầu.
Nhân một ngày nắng mùa thu, lúc mà những hàng cây bắt đầu cho sự chuyển mình, lúc mà những cơn gió dần đổi hướng và cũng nhân lúc…. Tôi sẽ kể cho bạn nghe về mùi tuổi thơ của tôi là như nào nhé!
Có lẽ hơi khác thường, mùi tuổi thơ là:
Mùi từ những tiệm tạp hóa, tôi không biết phải diễn tả như thế nào nhưng nếu tình cờ lướt ngang những tiệm tạp hóa cũ kỹ tôi lại cảm nhận được một mùi hương đặc trưng không lẫn đâu được. Ôi cái mùi ẩm ẩm, mùi gia vị, mùi bột giặt,.. cái mùi làm tôi nhớ lại khi bé ganh tị với nhỏ bạn vì nhà nó bán tạp hóa, nào là đậu xanh, đậu đỏ, nào là đồ chơi, tôi thích cái bố trí đầy ắp, len lỏi vào từng kệ đồ để kím từng món hàng mà không thấy chán.
Mùi xuồng ghe sông nước, không phải là người con của miền sông nước nhưng lúc nhỏ cứ rảnh là tôi được cha cho về thăm nội, nhà nội tít sâu trong con đường bờ nhỏ, băng ngang qua mấy đám ruộng. Gần nhà nội có một bờ kênh, chiếc xuồng cũ đã mấy năm vẫn lặng lẽ một chỗ, tôi cũng không biết chính xác đó là gì nhưng đến tận bây giờ ngồi ngẫm nghĩ lại đó là mùi gỗ mục được phù sa bồi đắp qua từng năm, cái mùi làm tôi hình dung đến những tháng ngày nhà còn là nền đất ruộng, lê đôi chân trần khắp nhà đến độ nền đất bóng loáng theo thời gian.
Nói đến đây có vẻ hơi chân thực, tuổi thơ tôi còn gắn liền với mùi đất sau cơn mưa phùn. Lúc nhỏ cứ ngoài trời vừa đổ vài giọt mưa tôi lại chạy ra sau nhà leo lên nắp hồ nước rồi nằm ngửa lên, vài giọt mưa rơi vào mặt, mưa cứ rơi, có vài giọt vừa rời xuống đã mất hút bởi nền xi măng còn nóng do cái nắng ở quê, tôi nhắm mắt lại nghe được tiếng rì rào của cây khế cạnh hồ nước, nghe tiếng nhạc từ quán cà phê sát nhà và cả mùi của đất. Lớn lên tôi vẫn ưa cái mùi này, dù có người nói sẽ bệnh nhưng dường như nó như một phần của tôi mất rồi.
Cứ đến độ tiết trời nắng mưa, nếu không quá to thì tôi luôn chọn mặc cơn mưa tiếp tục chạy trên con đường của mình. Cái cảm giác trời mưa nhưng vẫn còn le lói nắng cũng rất đáng để trải nghiệm. Nó vừa là tuổi thơ, vừa cho tôi trở lại cái thuở chập chững nhìn ra thế giới.
“Hình như trong từng tia nắng
Có nét tinh nghịch bạn trai
Hình như trong từng hạt mưa
Có nụ cười duyên bạn gái.
Hình như trong từng tia nắng
Hát lên theo từng tiếng ve
Hình như trong từng hạt mưa
Có dòng lưu bút đọng lại.
Tia nắng hạt mưa
Tia nắng hạt mưa trẻ mãi
Màu hoa phượng đỏ vô tư
Bạn hỡi bạn ơi
Đừng trách đừng buồn vô cớ
Làm buồn tia nắng hạt mưa.”
Nguồn: Bài thơ “Tia nắng hạt mưa” của Lệ Bình do Khánh Vinh phổ nhạc.
Một chút đặc biệt, mãi đến sau này khi lớn lên tôi mới dám xác nhận đó là một phần mùi hương đầy đáng nhớ đó chính là mùi vải bị cháy xém do bàn ủi của mẹ. Tuy không thường xuyên nhưng với truyền thống may mặc thì khả năng cháy xém vải lúc ủi đồ vẫn có, những lúc như vậy tôi được giao nhiệm vụ là chờ cho bàn ủi nguội sẽ cạo cái lớp vải cháy đen dính trên bàn ủi. Chà! Cái mùi nó là lạ, ấy vậy mà cũng gắn liền với tôi chừng ấy năm. Cũng vui thật nhưng tôi không dám tự thú với mẹ là tôi thích trò này cực. Nhìn lại vậy mà đã mười năm.
Chắc hẳn bạn cũng có “Mùi tuổi thơ” nhỉ?!