Con hẻm nhỏ giữa Sài Gòn to, tôi tìm đến Tiệm Đỡ Buồn với trái tim đầy vết xước. Có lẽ giữa phố thị bộn bề, cuộc sống tấp nập tôi dường như quên đi việc khâu vá lại những mảnh tổn thương tự bao giờ. Tiệm Đỡ Buồn vào những ngày cuối tháng Bảy vừa rộn ràng, vừa tĩnh lặng, tôi chọn cho mình một góc gần cây bằng lăng tím.
Tôi không biết mình yêu bằng lăng tím khi nào, chỉ nhớ cái chạm mặt lần đầu tại Tiệm Đỡ Buồn làm tôi nhớ mãi. Ngồi cạnh góc cây tôi nhìn ra ngoài, nơi có chiếc Vespa đen nép mình vào một góc, cảnh vật như ngưng động lại khi tôi chỉ cảm nhận được tôi, bằng lăng tím, chiếc Vespa đen yên nâu và cả tiếng nhạc không lời đang vỗ về tâm hồn sâu thẳm của tôi.
“Màu hoa tím loang trong chiều nắng nhạt
Bóng người xưa giờ xa khuất nơi đâu?
Ta nhớ em ôm đàn nghêu ngao hát
Một chuyện tình chưa viết trọn thành câu”
Những ngày chớm thu, thời tiết có chút nóng, có chút lành lạnh của cơn gió thu lạc đàn đến sớm, tôi ngồi đó chỉ đơn giản là ngắm nhìn cảnh vật tĩnh lặng, lắng nghe những thanh âm của cây cỏ, tiếng chim hót, tiếng nhạc du dương rồi nhâm nhi chút hương vị “tình yêu” từ Tiệm. Chao ôi! Sài Gòn!


Nguồn thơ: Toàn Tâm Hòa